Sau nỗi nhớ về Phước Khánh là đến nỗi nhớ về...cái ví. Và khi nhớ tới cái ví thì không thể không nhớ tới Tăng Tiến. Con người gần như đã trở thành kẻ thù với cô bé. Vấn đề đặt ra cho Linh Như bây giờ là làm sao lấy lại được chiếc ví tiền cùng đống giấy tờ tùy thân từ tay con người tàn nhẫn đó. Thật lòng Linh Như không hề muốn gặp lại người con trai lắm chuyện mang tên Huỳnh Tăng Tiến nhưng không phải cái gì ta muốn thì ta sẽ làm được. Càng nghĩ cô bé càng tức, càng tức thì càng thấy bế tắc và thấy bản thân quá sức vô dụng. Và có nằm mơ Như cũng không hiểu được lý do vì sao anh ta lại có trong tay ví của mình. Thật là một chuyện hoang đường!!!
Ring...ring...
Tin nhắn từ cậu bạn thân có cái tên rất chi là đặc biệt: Vương Quốc Anh!
“Bà nè! Sáng mai nhớ đem theo CMND để làm thẻ thư viện nhé! Mai là hạn cuối rồi đó! Bà mà quên lần nữa là chết với tôi! >”<”
Đọc xong tin nhắn mà mắt Linh Như tối hẳn lại. Nào phải cô bé muốn “quên” đâu, căn bản là không có CMND thì lấy gì mà làm với không làm. Không còn biết giải quyết bức xúc theo cách nào nữa, Linh Như lại hét dựng lên:
Huỳnh Tăng Tiến nnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!
Vừa lúc đó thì tiếng mẹ cô bé từ dưới lầu nói vọng lên.
Như!!!
Cô bé chột dạ. Kiểu này thì sẽ ăn mắng cho mà xem. Linh Như ái ngại trả lời.
Dạ! Con xin...
Toan nói câu xin lỗi nhưng chưa kịp thốt ra trọn lời thì tiếng mẹ cô bé lại cắt ngang.
Nhanh xuống đây nghe điện thoại này con! Có ai đó nói cần gặp con! Gấp lắm!
Không hiểu mô tê gì cả nhưng Linh Như cũng luống cuống chạy xuống lầu, tiến tới bàn điện thoại và đặt máy lên nghe. Trong lòng tự hỏi không biết ai mà đi gọi cho cô bé vào số của văn phòng công ty ( công ty nhà Linh Như đặt văn phòng tại chính nhà cô bé).
A lô! Cho hỏi cô đây là Phan Hoàng Linh Như phải không? Vâng! Có chuyện gì ạ? – tự dưng ruột gan cô bé nóng lên sau câu hỏi của người lạ. Ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn, có một thanh niên đang bị thương khá nặng. Tôi là người đi đường nên không biết anh ta là ai, trong người anh ta cũng không mang theo giấy tờ, chỉ thấy có mảnh giấy ghi số điện thoại nhà và tên của cô nằm trong túi quần của anh ta nên tôi mới gọi. Nếu cô là người thân của anh ta thì mau chóng tới đường X, đối diện trung tâm mua sắm nhé!
Đầu dây bên kia đột ngột dừng tín hiệu. Linh Như ngớ người. Mặt trắng bệch ra.
Chuyện gì mà mặt con biến sắc thế? – mẹ Linh Như lo lắng hỏi khi thấy cô con gái cứ như người mất hồn. Mẹ...mẹ ơi! Con phải đi tới chỗ này ngay bây giờ!
Không kịp giải thích gì thêm với gia đình, Linh Như hốt hoảng chạy vù ra cửa...
PHẦN 43:
Trả vội tiền cho tài xế taxi, Linh Như hốt hoảng chạy ngay lại cửa trung tâm mua sắm. Đúng thật là ở đây đang có rất đông người tập trung. Sự hỗn loạn là minh chứng rõ rệt nhất cho một vụ tai nạn nghiêm trọng vừa mới diễn ra. Cô bé không biết trời trăng gì nữa, vội vã len lỏi qua đám đông. Vừa đến gần thì đã thấy hai chiếc xe máy nằm quắt queo giữa đường. Một chiếc thì bị nát phần đầu xe. Chiếc còn lại thì bay luôn bánh ra ngoài. Và Linh Như gần như té xỉu khi thấy biển số xe XXXX – biến số của xe Phước Khánh.
- Anh...anh...ơi! Anh........! – cô bé hét lên thất thanh và chạy ùa vào, xô những người xung quanh sang hai bên để nhìn rõ mặt những nạn nhân.
- Cô là người nhà của anh này hả? – một người đi đường cất tiếng hỏi, tay người này đang đỡ chủ nhân của chiếc xe mang biển số mà Linh Như vừa thấy.
- Vâng ạ! Huhu! Anh ấy bị sao thế ạ??? Huhu! – như một người hoảng loạn, mất lý trí, Linh Như vừa khóc vừa kéo người bị thương sang phía mình.
- Hình như bị nặng lắm! Gọi xe cấp cứu nãy giờ rồi nhưng không hiểu sao vẫn chưa thấy tới! – người qua đường chậc miệng.
- Dạ???? – cô bé hốt hoảng và khóc òa lên.
Trong bóng tối và trong sự ồn ào hỗn loạn của không khí xung quanh, Linh Như chẳng kịp định hình ra bất cứ điều gì cả. Và cứ thế cô bé ôm chầm lấy người bị thương và khóc như mưa như gió. Cho tới khi...
- Nè! Cô quen người này hả??? – một giọng nói cất lên từ đằng sau.
- Huhu! Tất nhiên rồi! Anh ấy là người yêu tôi! – Linh Như thút thít nhìn lên khi thấy Tăng Tiến đang mặt mày ngơ ngác khi thấy bộ dạng thảm thê của cô bé.
- Thật hả??? Không trùng hợp đến như vậy chứ??? – Tăng Tiến càng lộ rõ vẻ ngạc nhiên hơn. Mặt ngố xịt.
- Đã bảo là đúng rồi mà! Làm sao tôi nhầm người yêu của mình được! Anh ấy là... – Linh Như hét lên trước câu hỏi mà cô cho là ngớ ngẩn của Tăng Tiến nhưng khi nhìn xuống nạn nhân mà cô đang đỡ trên tay thì mới giật mình phát hiện ra... Hình như đã có một chút nhầm lần nào đó.
- Sao thế??? – Tăng Tiến hỏi như cười.
- Đây không phải Phước Khánh! Không phải anh! Haha!!! – sau một vài giây ngớ người nhìn chằm chằm vào gương mặt người mà cô cho là Phước Khánh, Linh Như từ đau khổ đến ngạc nhiên và cuối cùng là...bật cười ha hả vì quá vui mừng.
Mọi người đứng xung quanh mắt tròn mắt dẹt trước thái độ của Linh Như. Họ không thể hiểu cô bé đang có vấn đề gì. Riêng Tăng Tiến thì lắc đầu thở dài và nhanh tay kéo Linh Như đứng lên và lôi ra khỏi đám đông. Tất nhiên trước khi làm điều đó anh chàng đã khéo léo nói với mọi người:
- Xin lỗi mọi người! Người yêu tôi cứ tưởng anh đây là tôi vì xe chúng tôi có cùng biển số nên mới làm như thế. Cũng tại tâm lý cô ấy hơi hoảng loạn nên ứng xử có hơi quá đáng. Mà xe cấp cứu đến rồi. Mọi người nhanh đưa anh ấy lên xe đi!
Sự xuất hiện kịp thời của xe cứu thương làm mọi người phân tâm và chẳng ai chú ý đến câu chuyện về Linh Như nữa. Người bị thương đã được đưa lên xe và đám đông dần dần tản đi. Sau một vài phút thì công an giao thông tới hiện trường làm việc. Mọi chuyện coi như đã tạm lắng xuống.
Linh Như bị Tăng Tiến lôi thẳng tới băng ghế ngồi chờ khuất sau cánh cửa của trung tâm mua sắm. Sau một khoảng thời gian bình tâm, cuối cùng cô bé cũng lấy lại được tinh thần.
- Cô bé có biết là tôi cực kỳ xấu hổ trước tình huống lúc nãy không??? Nhìn cô bé chẳng khác nào mới trốn từ trại tâm thần ra cả. Haizzz... – Tăng Tiến vòng tay đứng dựa lưng vào tưởng và thở dài ngao ngán.
Linh Như im thin thít không dám hó hé nửa lời.
- Lịch sử cuộc đời tôi, tôi chưa từng thấy một người nào ngang nhiên ôm một người mà mình chưa xác định đó là ai và khóc la om sòm như cô bé. Ít ra trước khi khóc cũng phải nhìn vào mặt người ta xem đó là ai đã chứ??? Bó tay! Thực sự bó tay! – Tăng Tiến cũng cảm thấy hơi bức xúc và tò mò trước những hành động không – thể - nào – hiểu – nổi của Linh Như.
Mặt cô bé cứ theo đà đó mà đỏ ửng lên. Hai tai cũng đỏ tía. Đầu cúi gầm xuống và thở dài từng lượt.
- Nhiều khi cô bé cần phải đi khám đó! Đây gọi là bệnh không quản lý được cảm xúc!
Như không thể chịu đựng thêm được nữa, Linh Như ôm mặt chạy ù đi khiến Tăng Tiến giật mình đuổi theo. Bây giờ anh chàng mới nhận ra sự hơi quá lố của mình trong những lời trêu chọc vừa rồi.
Và đích đến của Linh Như chính là...nhà vệ sinh!
.........................................................
Tăng Tiến đứng đợi cũng phải đến 15 phút thì mới thấy Linh Như mặt mày sưng húp bước ra từ cửa nhà vệ sinh nữ. Trên tay anh đã cầm sẵn bì khăn giấy. Hơi ngại ngùng một chút, Tăng Tiến chìa bì khăn giấy trước mặt cô bé.
Linh Như chẳng buồn nhận, bỏ mặt anh chàng đứng như trời trồng và tiến về phía trước một mình. Sau vụ việc phát hiện Phước Khánh lăng nhăng, đây chính là cú sốc lớn thứ hai đối với cô bé. Càng nghĩ Linh Như càng thấy ghét bản thân mình. Chính cô bé cũng không thể tin mình lại có thể hành động như thế. Qua sự việc lần này, Linh Như buồn bã nhận ra rằng trong trái tim cô, Phước Khánh vẫn còn giữ một vị trí quá to lớn và khó lòng thay đổi được.
Linh Như quyết định không về nhà mà đi lang thang trong trung tâm mua sắm. Cô bé biết rằng Tăng Tiến đang đi theo mình nhưng không thèm quan tâm. Mặc dù cũng rất biết ơn khi anh ta cứu mình thoát khỏi tình huống khó xử lúc nãy nhưng cái cách mà anh ta trêu chọc cô thì quả thật không thể nào chấp nhận được.
Thơ thẩn một hồi, đột ngột Linh Như dừng bước và quay lại nhìn chằm chằm vào mặt Tăng Tiến làm anh chàng ngớ người.
- Gì thế??? Bình tĩnh lại rồi à???
- Anh! Tại vì sao anh lại có mặt đúng lúc như thế??? Sao anh biết tôi ở đó??? – Linh Như chau mày hỏi.
- Ơ... – như bị rà trúng tim đen, Tăng Tiến bắt đầu luống cuống.
- Không thể trùng hợp như thế được. Hay là....- Linh Như tỏ rõ thái độ nghi ngờ. Sau một vài giây sắp xếp lại toàn bộ sự việc trong đầu, cô bé bắt đầu hiểu ra mọi sự.
- Này! Cô bé vì cứ hay suy diễn lung tung nên mới xảy ra tình huống vô duyên lúc nãy đó! Đừng ở đây mà đoán già đoán non nữa! Đi thôi!
Tăng Tiến lập lờ, tỏ thái độ cuống quýt vội vã và bước nhanh lại phía Linh Như thúc giục cô bé tiếp tục đi.
Nhưng chiến sự đã chính thức bắt đầu khi Linh Như đã hiểu được rằng người gọi “cuộc điện thoại lừa đảo” chính là Tăng Tiến. Nhanh như chớp cô bé dùng hết sức mạnh của mình đá một cú đau điếng vào chân anh sinh viên Y làm anh chàng la oai oái. Biết rằng tình hình đã đến hồi căng thẳng, Tăng Tiến lại xài lại trò cũ là co giò chạy thẳng. Trước khi phóng đi anh chàng còn kịp lè lưỡi trêu Linh Như làm cô bé cứ gọi là máu sôi ùng ục.
- Đến bây giờ em mới phát hiện ra à? Em không thông minh như nhận định ban đầu của tôi rồi. Haha!!!
Và thế là họ lại rượt đuổi nhau như hồi chiều ở trường...
.................................................
Linh Như không hề biết rằng việc rượt đuổi này là mục đích của Tăng Tiến khi bày trò trêu chọc cô. Và nếu Linh Như càng giận dữ thì anh chàng càng thấy thú vị. Mặc dù bây giờ hơi khổ vì cứ phải cắm đầu chạy để không bị cô bé tóm được.
Về phần Linh Như, sau một hồi chạy vòng vòng quanh trung tâm mua sắm. Cô bé đành phải dừng lại và ngồi thở lấy sức. Như cũng thấy việc mình lớn như vậy rồi mà lại đi đuổi theo một tên không ra gì chỉ vì muốn xử anh ta một trận thật quá trẻ con, nhưng không hiểu sao cô bé lại thích. Cứ mỗi lần nổi giận và rượt đuổi như thế khiến cô bé cảm giác mình trút bớt một phần nỗi lo và nỗi nhớ trong cuộc đời này. Đang ngồi lau mồ hôi trên trán, Linh Như hí hửng khi nhìn thấy bóng dáng chiếc áo pull màu xanh nhạt của tên lắm chuyện đang lấp ló ở khu vực trang phục nam trước mặt. Thế là cô bé nhẹ nhàng tiến lại phía Tăng Tiến từ phía đằng sau.
“Lần này thì anh chết chắc với tôi!” – Linh Như vừa tự nhủ thầm vừa tiến lại gần.
- Hết thoát rồi nhé!!! – sau khi ôm chặt được cánh tay của Tăng Tiến từ phía đằng sau, Linh Như hét dựng